🐰 Nếu Anh Chưa Lấy Vợ Em Chưa Lấy Chồng
Biết chồng ngoại tình vợ chẳng thèm đánh ghen vì một lý do Bây giờ thì tôi đã nghiệm ra, lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu là câu nói không bao giờ sai. Tôi còn nhớ như in ngày đưa anh về ra mắt, bố mẹ tôi phản đối thế nào.
Lúc thấy chúng em nên duyên vợ chồng, ai cũng lắc đầu ngao ngán. Họ cho rằng đàn ông mới 25 như chồng em chưa chững chạc, sẽ không biết yêu vợ thương con. Nhưng em tin chắc chồng em thì khác, vì từ lúc yêu đến khi cưới anh ấy luôn chua đáo, hết lòng chăm lo cho ẹm.
MJQ: "Thưa cha, ý con đã quyết không thể thay đổi được, với lại hiện tại nàng ấy đã mang thai con của con. Con không thể bỏ mặc hai mẹ con nàng được. Mong cha đồng ý hôn sự này" "Xoảng" Tiếng chén trà trên tay bị vỡ từng mảnh dưới sàn. Cậu vừa nghe anh nói gì thế này, anh muốn lấy thêm một người vợ
Bức thư cuối cùng vợ gửi chồng: Nếu thời gian quay trở lại, em sẽ không lấy anh Giấy của bức thư này không cũ, chắc là chủ nhân mới viết chỉ vài năm. Một người bạn ở quê gửi cho tôi những tư liệu lịch sử mà anh ấy đã mua từ phiên chợ giảm giá. Anh nói với tôi rằng, tôi có thể xem nó một cách tùy tiện nhưng không được làm hỏng.
Ra đến vườn hoa thì anh thấy 1 cậu bé tầm 7 tuổi mặc 1 bộ váy màu xanh dương, song nhi mặc váy là điều rất bình thường. Đang dáo dác nhìn xung quanh như thể đang kiếm gì đó. Đứng vào chỗ tối thì thấy bé cởi quần lót ra chuẩn bị đi tiểu. Với bản tính dâm đãng của
12/2001. ** Phản ứng theo Đời là C'est la vie họa. Nếu biết rằng em đã lấy chồng. Anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm. Nhưng cũng làm anh đỡ lạnh lòng. ** Phản ứng của kẻ tuyệt vọng. Nếu biết rằng em đã lấy chồng. Anh về tự tử thế là xong.
Có đứa em gái làm công an hơn chục năm mới ra khỏi ngành để hỗ trợ chồng làm kinh tế vì chồng muốn em ấy nghỉ việc. Thương em nó vì làm công ty gia đình vất vả, mệt hơn, lương không cao bằng làm ở chỗ cũ.
Nếu như tôi thấy một điều sai trái nào ở chồng mình, chỉ là vô tình thôi, dù là lời nói với một cô gái nào đó thì tôi chỉnh chồng ngay. Ví dụ tôi nói rằng: "Anh ơi, hôm qua anh có nói những lời đó hơi kỳ, anh không nên nói như vậy". May mắn, anh Tâm là người hiểu
Không biết xoay sở thế nào - anh L thở dài. Cùng tâm trạng như anh L, chị Nguyễn Thị Huyền, một công chức địa chính phường ở Hà Nội chia sẻ: Đúng là lương công chức, viên chức bây giờ quá thấp. Chị em phụ nữ như chúng tôi, có chồng con làm ra tiền thì còn đỡ.
jBg97M. Nửa tháng sau, cánh tay trái của Tư Ngôn được băng bó cẩn thận, và được cuốn dây đỡ vòng qua cổ, Kỳ Dục ôm cô trên sô pha xem ti đang xem chương trình “Phía sau sân khấu chuyện người nổi tiếng” mà Tư Ngôn là khách mời của chương đến phần cuối, Kỳ Dục cầm một quả dâu tây đút vào miệng cô, rồi hỏi “Không sợ fan của anh tìm em đòi nợ à?”.“Không sợ.” Miệng Tư Ngôn vẫn đang ngậm quả dâu tây, nhai vài cái nuốt rồi nói tiếp, “Nếu họ yêu anh, thì nhất định cũng phải yêu em chứ.”. Kỳ Dục mím môi cười hạnh phúc, rồi tiếp tục lấy dâu tây cho cô Ngôn vừa há miệng đón lấy quả dâu tây, chưa kịp cắn đã bị đôi môi Kỳ Dục tiến tới định hôn. Cô vội né sang một bên, miếng càu nhàu “Em đang ăn mà.”.“Thì cùng ăn.” Đôi môi Kỳ Dục nở nụ cười nham hiểm, rồi mặc cho cô từ chối, anh sấn đến hôn lấy cô. Anh dùng đầu lưỡi lách mở đôi môi đang mím chặt của Tư Ngôn, rồi chiếc lưỡi tiến vào trong, chạm vào trái dâu tây vẫn chưa được cắn kia. Anh ranh mãnh dùng lưỡi cuốn lấy trái dâu tây, rất nhanh trái dâu đã trôi tọt vào miệng anh lúc nào. Anh cố ý rời ra một chút, nói “Em muốn ăn chứ gì? Vậy tự tới mà ăn này.”.Tư Ngôn đỏ mặt giận dỗi nhìn anh, rồi nhoài qua người anh lấy một trái dâu cho vào miệng, nhai nhai vài cái rồi nuốt ực “Trái đó nhường cho anh đấy.”.Kỳ Dục đâu có muốn cô nhường cho, anh ôm lấy eo cô kéo cô về phía mình, rồi chủ động đưa trái dâu chuyển qua môi cô, sau đó cắn một cái, hương dâu tràn ngập giữa môi răng của cả hai. Nước dâu trào ra từ khóe môi cô, nhưng đã bị Kỳ Dục liếm gọn không để lại chút dấu hôn bắt đầu thay đổi về chất. Kỳ Dục không chỉ dừng lại ở cái hôn nồng cháy, anh bắt đầu đưa tay luồn vào trong áo cô, đôi tay lành lạnh của anh khiến Tư Ngôn thoáng rúm người đẩy ra “Lạnh chết đi được.”.“Sẽ nhanh chóng ấm lại mà.” Kỳ Dục không chịu dừng lại, anh tiếp tục hôn lên môi cô, động tác tay càng được thực hiện nhịp nhàng hơn, bàn tay nhanh chóng chạm đến khu vực mềm mại bên trong lớp áo lót, anh kéo cao cả áo ngoài lẫn áo lót của cô, Kỳ Dục bắt đầu hôn xuống phía dưới, môi anh ngậm chặt khu vực đỉnh nhú cao nhạy cảm nhất của Tư Ngôn đã bị anh kích thích đến suýt mất đi thần chí, nhưng vẫn biết đây là phòng khách, cô thì thào nói “Vào, vào phòng ngủ.”.Kỳ Dục chẳng để tâm xem cô nói gì, anh đang chuyên tâm đến các động tác của lâu lắm hai người không gần gũi như vậy, khi cả hai nhập vào làm một, cả hai đều thở một hơi dài đầy sảng khoái, rồi ôm thật chặt đối phương, không chừa một khe hở Ngôn chưa bao giờ thử làm chuyện đó ở nơi chật hẹp như trên chiếc ghế sô pha, mấy lần cô bị anh thúc đến mức đầu va vào thành ghế, đau mà đầy khoái cảm, khiến cô bặm chặt môi không dám phát ra tiếng, chỉ có điều chiếc tay bị thương gây cản trở không nhỏ, cô không thể dùng hai tay để ôm để tâm đến cánh tay bị thương của cô, động tác của Kỳ Dục cũng được tiết kiệm đi nhiều, anh sợ thả sức quá sẽ khiến cánh tay chưa khỏi hoàn toàn trở nên nghiêm trọng. Nhưng anh thực sự không kiểm soát nổi cơn bão xúc cảm đang trào dâng, động tác của Kỳ Dục mỗi lúc một lại mãnh liệt hơn, anh chỉ có thể dùng phương thức của mình để trừng phạt cô làm đến dở chừng thì Kỳ Dục bỗng dừng lại, anh bắt đầu mân mê, không cho Tư Ngôn được sảng Ngôn bị anh làm cho bứt rứt, cô hích mạnh hông mình lên phía trên, nhưng Kỳ Dục lại cố ý nhấc của người lên một chút. Lúc này cô mới mở đôi mắt vừa nãy vẫn đang nhắm chặt, cô nhìn anh bất mãn, người kích thích cô là anh, không cho cô thỏa mãn cũng là anh.“Em nói đi. Tại sao khi tỉnh lại em lại giả vờ mất trí nhớ!?” Kỳ Dục cố ý thục mạnh cái đó vào trong cô, rồi lại nhấc ra, nhìn cô đầy ác Ngôn vừa có được chút khoái cảm thì lại bị treo luôn tại chỗ, bèn bĩu môi nhìn anh “Đùa có một tẹo mà anh cũng cho là thật à!”.“Vậy tại sao ban đầu em lại tự ý trốn tránh?” Anh cố tình ra đòn lại định lôi ra tất cả những việc sai lầm của cô ra chất vấn sao? Tư Ngôn không biết nói gì, nhưng lại không chịu nổi nỗi bứt rứt trong thời khắc quan trọng này “Vậy anh muốn em phải làm gì?.”.“Ít nhất thì cũng phải nói ra chứ. Ngôn à, em không chỉ có một mình.” Sắc mặt anh bỗng trở nên hiền dịu.“Em biết.” Đại hiệp một tay Tư Ngôn nâng cánh tay hoàn hảo duy nhất của mình lên ôm lấy chiếc lưng trần của anh., “Em không phải chỉ một mình, chúng ta ở bên nhau, mãi mãi bênh nhau.”.Kỳ Dục thấy hài lòng, anh hôn âu yếm lên khóe môi cô, rồi cất tiếng gọi “Sênh”, vừa định phát huy sức mạnh cho vùng eo thì thấy Tư Ngôn đã né sang một bên. “Sau này không được gọi em là Sênh, nếu không em sẽ có cảm giác loạn luân đấy.” Tư Ngôn không Dục cười “Được, sau này gọi em là Ngôn, được chưa?.”. Nói xong, cả hai không kìm nổi nữa, động tác mãnh liệt mỗi lần tiến sâu vào trong của anh, Tư Ngôn cảm giác cả tâm hồn mình được thỏa mãn, đôi mắt cô lim dim ngước nhìn chiếc đèn trên đỉnh đầu, hai môi khẽ mở “Kỳ Dục, anh trai, anh là món quà đẹp nhất mà thượng đế đã ban cho em”.Kỳ Dục ôm lấy cô, rồi thì thào bên tai cô “Em cũng vậy”.
Kỷ Huyên kinh ngạc thấy Tư Ngôn nói với mình lời xin lỗi, sau khi kịp phản ứng lập tức xua xua bàn tay “Tôi không trách cô, chúng ta quen nhau như vậy, chẳng lẽ tôi không hiểu cô sao?”. Tư Ngôn nhìn Kỷ Huyên khuôn mặt chân thành hiếm thấy, bất giác xì xì mũi, khàn khàn giọng hỏi “Khả năng của tôi thực sự rất kém phải không? Anh làm tốti như vậy, tôi chỉ luôn theo sát phía sau, mọi người đều không thích tôi”., “Tại sao lại nghĩ vậy?”. Kỷ Huyên cười,. “Ai không thích cô nào? Chẳng phải chỉ cần tôi thích cô là được rồi sao, nhiều người thích quá cũng không tốt, tôi sẽ cảm thấy rất áp lực.”. Anh ta cười hi hi, cố ý trêu đùa. Tư Ngôn lườm anh ta một cái, tảng đá nặng đè nén trong lòng dường như cũng nhờ nụ cười của anh mà nhẹ bớt một chút “Biết anh trêu trọc chọc tôi, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa”. Kỷ Huyên nhìn đôi mắt sưng lên như hạch đào của Tư Ngôn, lại thêm cái mũi đỏ đỏ, sắc môi nhợt nhạt, trong lòng vô thức trở nên mềm yếu, từ sâu thẳm cõi lòng dậạy lên từng đợt sóng âm ỉ, khiến cho anh như đắm sâu trong biển nước vô biên không có cách nào thoát khỏi, anh đã sớm biết Tư Ngôn đối với anh mà nói có chút đặc biệt, nhưng không nghĩ cô lại đặc biệt đến mức khiến anh không thể nào lùi bước, mặc dù cảm giác này có chút kỳì dị, nhưng anh vãẫn cam tâm tình nguyện,. “Đùa một chút không được sao? Vui hơn rồi chứ?”. Kỷ Huyên nghiêng đầu nhìn vào mắt cô. Tư Ngôn chớp chớp mắt, khóe môi khẽ giật “Không vui”., “Chuyện như vậy có gì là to tát đâu mà có thể khiến cho cô phiền não như vậy? Không phải là chuyện NG đó chứ? Tôi không nói gì, cô cũng đừng bận tâm!? Được rồi, được rồi, mau mau đứng dậy đi, còn phải trở vào tiếp tục nữa, nếu đạo diễn mà phát hiện ra cô trốn ở góc này, ông ấy sẽ tức giận đến mức hồ đồ mà mọc cánh bay đi mất!?”, Kỷ Huyên gõ gõ vào đầu cô, nói. Lúc trước Tư Ngôn chỉ hyi vọng Kỳỷ Dục có thể đến an ủi cô, nhưng lúc này người xuất hiện bên cạnh cô lại là kKỷ Huyên, mặc dù không đúng người, nhưng cô cũng phát hiện ra lúc này nghe những lời nói trêu đùa của Kỷ Huyên cũng có chút tốt hơnđẹp, hơn nữa còn có thể khiến trái tim khép kín của cô cởi mở rộng. Cô thấy Kỷ Huyên đứng dậy, sau đó quay lưng vào hướng ánh sáng mặt trời chìa tay ra trước mặt cô, cô ngẩng đẩu nhìn anh ta, ánh sáng mặt trời phía sau anh ta tỏa những vệt nắng mơ hồ lên gương mặt, cô có chút nhìn không rõ ràng, không biết vì sao cô lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng đêm hôm ấy, Kỳ Dục ôm xiết lấy cơ thể cô, sau lưng anh cũng có những vệt sáng mơ mơ hồ hồ như thế. Trái tim cô bỗng nhiên quặn thắt, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Kỷ Huyên sau đó để mặc anh dùng sức kéo cô đứng dậy, một lần nữa ngước mặt nhìn lên, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta, thần sắc có chút thay đổi, cô rút tay về giấu vào sau lưng, hoảng loạn vội vàng bước về hướng phòng trường quay, chết tiệt, tại sao cô có thể nhận nhầm người cơ chứ? Lẽ nào cô lại nhớ anh nhiều đến thế, nhìn thấy bất kỳ ai cũng cảm ảo giác đó chính là Kỳ Dục?, Sau khi trở lại phòng trường quay, Tư Ngôn lại tiếp tục cùng Kỷ Huyên diễn lại cảnh tay trong tay cùng Kỷ Huyên lúc trước, mặc dù vậy cũng không rơi vào tình cảnh NG, lại không phải diễn lại một lần nào, chỉ diễn thử một lần là được, khuôn mặt đạo diễn luôn giữ vẻ lạnh lùng cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút, Kỷ Huyên còn đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai cô, mỉm cười nói nhỏ “Thấy chưa, thấy chưa, cô rất có tiềm năng đó?”. Tư Ngôn xoay người thoát khỏi bàn tay anh ta, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bước đi tìm Sở Vân Thượng. Sở Vân Thượng thấy sắc mặt của Tư Ngôn không được tốt lắm, liền vội vàng an ủi “Tư Ngôn, không phải quá lo lắng đâu, dù sao cô vốn vẫn là dân ngoại đạo, để có thể thành thục cũng cần có thời gian, tôi hiểu mà, đừng quan tâm đến lời nói của Trương mặt quỷ ấy, cứ dần dần rồi sẽ tiến bộ thôi, cô mới vào nghề traánh sao khỏi không bỡ ngỡ, đúng không nào?”. Trương mặt quỷ trong lời nói của Sở Vân Thượng chính là đạo diễn, cô ấy và đạo diễn đã quen biết từ lâu cho nên nói chuyện cũng không còn câu nệ, Tư Ngôn vừa nghe thấy thế liền mỉm cười “Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn cô”.Vì địa điểm quay phim ở ngay ở Tân Hải cho nên Tư Ngôn sau khi kết thúc một ngày mệt mỏi liền trở về nhà. Cô vốn định sau khi tắm rửa xong liền đi đến chỗ Kỳ Dục thăm anh, không ngờ mặc dù còn đang ngâm mình trong bồn tắm cô đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì đã gần nửa đêm, nước trong bồn lúc đầu còn ấm nóng bây giờ cũng trở nên lạnh ngắt, lúc ngồi dậy cô bất chợt rùng mình một cái, cầm lấy chiếc khăn tắm quấn tạm lên người rồi bước ra khỏi nhà tắm, đến giường nằm ngủ một giấc cho đến ngày hôm sau. Khi Tư Ngôn đến phim trường thì Sở Vân Thượng đã có mặt, cô ấy cả ngày từ sáng đến tối dù không có việc gì cũng làm ở trường phim trường nhưng cũng đến từ rất sớm chăm chú theo dõi, thi thoảng Kỷ Vân cũng tới cùng. Sở Vân Thượng vừa trông thấy Tư Ngôồn liền cầm tờ báo mới bước đến “Tư Ngôn, xem này”. Tư Ngôn không hiểu có chuyện gì cho nên đón lấy tờ báo, vừa nhìn vào liền thấy một bức hình mờ mờ ảo ảo được phóng lớn mờ mờ ảo ảo, hai người ngồi trong góc tường, mặt đối mặt, vì hình ảnh rất mờ ảo cho nên Tư Ngôn thiếu chút nữa đã không nhận ra, rất lâu sau mới khẽ kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, đây chẳng phải là bức ảnh của Kỷ Huyên và mình ngồi với nhau trong góc khuất đã bị chụp trộm hay sao? Mặc dù cô là diễn viên chính nhưng cho đến bây giờ vẫn không bị ai phát giác ra, bức ảnh này mặc dù rất lớn, nhưng hình ảnh mở hồ không rõ ràng, Kỷ Huyên đã thường xuyên tham gia các hoạt động, xuất hiện trong một số bộ phim truyền hình, cho nên mọi người vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay, nhưng Tư Ngôn ngược lại không phải ai cũng có thể biết được được, cho nên mọi người rất tò mò đoáàn xem ai chính là nhân vật chính trong bức ảnh. Tư Ngôn thở ra một hơi nặng nề, hỏi Sở Vân Thượng “Chuyện này là sao?”., “Không cẩn thận bị người ra chụp trộm hình chứ còn sao nữa, cũng may mà góc chụp ở khá xa, cho nên bức ảnh không được rõ nét lắm, có điều cũng không thể dễ dàng cho qua chuyện được.”. Sở Vân Thượng lè lưỡi, sau đó đột nhiên cười hi hi tiến lại gần Tư Ngôn, hỏi “Tư Ngôn, cô và Kỷ Huyên, thật sự là không có chuyện gì chứ?”. Tư Ngôn mở to mắt nhìn cô ta “Thật mà! Thật hơn cả vàng mười ấy chứ!”., nNói xong cô lại nhìn xuống tờ báo đang cầm trong tay, có chút lo nghĩ, “Bức ảnh này phải làm sao đây?”., “Đã hiểu lầm thì cho hiểu lầm, cô cứ tiếp tục giấu mặt đi, bọn họ muốn đoán già đoán non gì thì mặc kệ, dù gì thì cô vẫn chưa phải là người của quần công chúng, chẳng có ai biết đó là cô.”. Sở Vân Thượng cầm lấy tờ báo bước đi, vừa cười vừa đẩy cô vào phòng hóa trang. Tư Ngôn cúi mặt xuống, góc chụp trong bức ảnh rất mơ hồ, nếu là người không quen biết cô từ trước thì chắc hẳn cũng sẽ chẳng nhận ra, nhưng Kỳ Dục thì sao? Nếu anh xem được tờ báo này anh sẽ nghĩ gì? Tư Ngôn quyết định tối nay sẽ đến chỗ Kỳ Dục một chuyến, mấy ngày tuần liền không gặp mặt cũng không gọi điện, cô thật sự không thể chịu nổi như dự liệun của Tư Ngôn, Kỳ Dục vừa nhìn liền nhận ra ngay người trong bức ảnh chính là Tư Ngôn, còn người đàn ông bên cạnh cô, chẳng cần suy nghĩ cũng biết đó chính là Kỷ Huyên. Kỳ Dục sau khi nhìn thấy bức hình liền vò nát tờ báo trong tay, trút hết tức giận xé nát tờ báo ra thành từng mảnh nhỏ. Từ sau khi Tư Ngôn đứng trước phóng viên nói cô là em gái anh, anh đã không dám lười nhác, mấy lần muốn thanh minh để sáng tỏ mọi chuyện nhưng Trình Hải An lại ra sức ngăn cản nói họ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió nếu sau khi anh làm rõ mọi chuyện, phóng viên lại đưa chuyện này ra bàn luận, lúc đó chẳng phải là thêm dầu vào lửa sao?Trong hoàn cảnh này, Kỳ Dục chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi, nhưng khôong biết ai lại tiết lộ số điện thoại cầm tay của anh, tới tấp biết bao nhiêu cuộc điện thoại tới tấp gọi đến khiến cho anh tâm thần bất ổn, dứt khoát khóa máy lại kiên quyết không nhận một cuộc điện thoại nào gọi đến, anh những muốn chờ đợi sau khi chuyện này dần dần lắng xcuống sẽ lại đổi một số điện thoại khác, không nghĩ rằng công việc cuối năm ngày càng bận rộn, công ty hiy vọng album của anh sẽ kịp ra mắt trước năm mới, vì chuyện này anh cũng đầu tắt mặt tối cả ngày. Mặc dù biết bộ phim mà Tư Ngôn tham gia diễn xuất đã bắt đầu bấm máy, nhưng mấy lần muốn đến thăm cô lại không có thời gian. Anh vẫn luôn tin tưởng vào Tư Ngôn, nhưng sau khi xem được bức ảnh này lại vô cùng khó chịu. Thứ nhất là vì Tư Ngôn không hề né tránh mà ngồi rất gần Kỷ Huyên. Thứ hai, ngược lại vì anh trách mình không thể luôn luôn ở cạnh chăm sóc cô, chính vì thế nên mới để cho người khác có cơ hội xen vào. Trình Hải An tự nhiên cũng xem được tờ báo, thấy sắc mặt của Kỳ Dục lạnh lùng như bị đóng băng lại, mặc dù nhiệt độ xung quanh vẫn ấm áp nhưng cũng vẫn khiến cho người khác có cảm giác rùng mình. Anh ta cũng không dám theo anh vào phòng thu. Quả nhiên, những kẻ dính vào chuyện tình cảm đều là những kẻ đáng hiện của Tư Ngôn hôm nay đã khá hơn trước rất nhiều, mặc dù lại phải diễn cảnh NG, nhưng đã tốt hơn mấy lần trước, hơn nữa lúc diễn động tác của cô và Mạnh Chi Dịch rất ăn khớp với nhau, thân trước của Mạnh Chi Dịch hơi cúi xuống một chút, lúc này cô chỉ việc nhắm mắt lại là xong. Lúc nghỉ giải lao, Tô Tiểu Mạn cầm tờ báo đặt trước mặt cô, liếc nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi nói “Tư Ngôn, nếu không phải trên báo viết những điều này thì tôi đã không dám tin đó lại là cô. Cô rõ ràng là em gái của Kỳ Dục, còn là con gái của tư Thiều, lúc này lại còn chuyện với Kỷ Huyên nữa chứ, những chuyện tốt đẹp trong thiên hạ này đều đổ hết lên cầu cô mất rồi”. Tư Ngôn giằng lấy tờ báo cuộn lại, hậm hực lên tiếng “Đây chẳng phải là những chuyện tốt đẹp gì, nếu cô thích, thì cứ tự nhiên mà lấy hết đi”. Thời gian gần đây quan hệ của cô và Tô Tiểu Mạn cũng trở nên khá thân thiết, Tô Tiểu Mạn lắc đầu nói “Tôi không có cái phúc phận ấy, có điều với tư cách là trợ lý của cô, có thể biết được chút ít nội tình bên trong không?”., “Nghĩ tốt thật đấy.”. Tư Ngôn cầm tờ báo được cuộn tròn trong tay giơ lên đánh lên đầu Tô Tiểu Mạn mấy cái, “Tin tức cơ mật, không thể tiết lộ”. Tô Tiểu Mạt tặc tặc đầu lưỡi, cũng không truy hỏi thêm, cười hi hi lái chuyển chủ đề khác. Vì tâm trạng Tư Ngôn hôm nay khá tốt, cho nên công việc cũng thuận lợi hoàn thành sớm, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chào tạm biệt Tô Tiểu Mạn, theo yêu cầu của Tư Niên, thời gian gần đây đều là chú Lý thúc thúc đến đưa đón cô. Chưa kịp rời đi, Kỷ Huyên đã nhanh chóng tiếp cận “Thế nào? Hai nhân vật nam nữ chính của tin đồn cũng nên cùng nhau uống một ly chứ?”., “Uống cái đầu anh ấy!”, Tư Ngôn quay người nghiến răng đáp lại,. “Tôi có nội quy vào cổng, phải về nhà đây, anh tự mình đi uống đi.”. Nói xong cũng chẳng quan tâm đến anh ta, ung dung quay người đi khỏi. Kỷ Huyên nhìn theo bóng hình duyên dáng từ phía sau của cô cho tới khi khuất hẳn, đưa tay sờ sờ lên mũi cười nhạt, nụ cười còn chưa tắt, bờ vai đột ngột bị ai đó vỗ mạnh một cái, sau đó là một tiếng cười đầy ẩn ý cất lên “Sao thế, sao thế, người đã đi rồi mà còn đứng ngây ra đấy sao?”. Anh ta vội quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Vân Thượng không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, bất giác đưa tay ra vuốt nhẹ lên má cô một cái “Chuyện này không liên quan đến cô, lúc này vẫn còn chưa về nhà phục vụ Kỷ Vân sao?”. Khuôn mặt Sở Vân Thượng chợt đỏ lên “Cái gì mà phục vụ, khó nghe chết đi được”. Nói xong cũng vội vàng quay lưng bước những bước nhỏ điệu đà bỏ đi. Kỷ Huyên nhìn cô không nhịn được liền bật cười. Tối nay Tư Ngôn không dám lại ngâm mình lâu trong bồn tắm, chỉ tắm gội nhanh chóng, sau khi thay quần áo đến cơm tối cũng không kịp ăn, chào hỏi Tư Niên mấy câu rồi ra ngoài, mục đích của cô là nhà Kỳ Dục. Tư Niên nhìn dáng vẻ hào hứng của Tư Ngôn khi bước đi vô thức bật cười, con gái đã lớn, quả nhiên là không thể giữ mãi trong nhà. Tư Ngôn bắt xe đến cổng tiểu khu, sau khi trả tiền liền bước nhanh ra khỏi xe, cô cảm nhận rõ một làn gió lạnh thổi vào trong làn áo, lúc này mới ý thức được mình mặc quá phong phanh, thời tiết bây giờ đã là mùa đông, nhưng cô lại mặc trên người bộ quần áo mùa thu mỏng manh, cảm giác hơi lạnh phả vào da chợt bật tiếng cười nhạo chính mình, sau khi cẩn thận khép chặt hai tà áo mới từ từ bước vào trong tiểu khu. Từ dưới tầng một khu chung cư, Tư Ngôn ngẩng đầu nhìn lên, đèn trong căn hộ tầng mười chín còn tối, cô bất giác chau mày, lẽ nào anh vẫn chưa về nhà? Nhưng cô đã đến đây rồi, thì không muốn lại trở về, thời tiết bên ngoài rất lạnh, cô quyết định sẽ vào nhà đợi anh.
Đến căn hộ tầng mười chín, Tư Ngôn lôi chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên trong phòng tối om, chẳng giống như trong đó có người đang trong thở phào, cô đưa tay chạm đúng công tắc đèn đặt nơi cửa ra vào, chiếc đèn tường bỗng nhiên vút sáng chút ánh sáng vàng vàng mờ ảo. Cô cúi đầu tháo đôi giày đang đi dưới chân. Định bước vào phòng, chợt cô thấy một đôi giày nam bị vứt ngổn ngang trên sàn nhà, đó là giày của Kỳ nào anh đang ở nhà? Tư Ngôn bặm bặm môi, sau khi đổi được đôi dép đi trong nhà, cô lò dò bước về phía cửa phòng ngủ, ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên trong. Trong phòng vô cùng yên ắng, cô không nghe được gì, bèn đưa tay nắm lấy tay cửa, thận trọng vặn mở hé ra một khe rất Ngôn ghé sát mặt vào khe cửa, nheo nheo một bên mắt nhìn vào bên trong. Quả đúng như cô dự liệu, có một khối hình đen mờ đang nằm trên giường, đó chẳng phải Kỳ Dục thì là còn ai vào đây được nữa? Cô khẽ nhoẻn miệng cười, rồi lách nhanh người vào trong, sau đó khép cửa lại thật khẽ, lúc này cô mới thận trọng tiến về phía chiếc cửa sổ trong phòng đã được kéo ra từ lúc nào, ánh trăng nhàn nhạt lọt vào trong qua vách kính cửa sổ từ trần chiếu xuống dưới sàn, hằn lên những quầng sáng mờ ảo, giúp Tư Ngôn có thể di chuyển mà không bị vấp ngã. Dẫu vậy cô vẫn bất cẩn đá phải chiếc quần mà Kỳ Dục đã tiện tay vứt dưới sàn nhà, khiến cô mất thăng bằng mà ngã nhào, may mà trên sàn có trải một lớp thảm khá dày, dẫu có ngã xuống cũng không tạo ra những âm thanh quá vả lắm Tư Ngôn mới đến được bên cạnh Kỳ Dục. Cô ngồi xổm xuống, hai tay đặt bên thành giường, rồi khẽ khàng di chuyển cằm xuống phía dưới, gác lên mu bàn tay, cô chống cằm như vậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chìm sâu trong giấc Dục chỉ mặc trên người bộ đồ ngủ, chăn đắp đến ngang lưng, trên ngực để lộ ra một vùng da lớn, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, cơ thể khỏe mạnh và rắn chắc ấy trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, khiến cho Tư Ngôn bất giác nuốt nước miếng, ánh mắt cô sáng lên trong phút chốc. Không phải cô chưa từng nhìn thấy thân hình này, mà chỉ là cô vẫn cảm nhận rõ hơi thở mình gấp gáp, tim đập rộn ràng, mỗi khi nhìn bộ dạng anh như lúc này, cô có cảm giác như mình bị ma nhập không thể tự chủ, cũng không cách nào kiểm kiềm chế cái ham muốn của mình đang bùng phát, Tư Ngôn đành đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Cô ngắm nhìnghía khuôn mặt anh, đôi mắt anh nhắm hờ, dường như vẫn chưa ngủ sâu giấc, cặp mi khẽ động đậy, đôi đồng tử dưới mí mắt hình như đang chuyển động, hay là anh đang nằm mơ? Không biết trong giấc mơ của anh có sự tồn tại của mình không nhỉ?Đôi môi mỏng của Kỳ Dục mím chặt, nhưng nơi khóe miệng lại khẽ nhếch lên, có vẻ trong giấc mơ có điều gì đó khiến anh cảm thấy vui chăng. Ánh trăng nhàn nhạt phủ một làn hơi ấm dịu dàng cho những đường nét trên khuôn mặt anh càng lộ rõ. Trong bóng đêm u tối, anh dường như không còn là một đại minh tinh lạnh lùng khó tiếp cận Ngôn chợt xao xuyến, một cảm giác tê dại tựa như có vô vàn những con côn trùng nhỏ bé đang không ngừng gặm nhấm trái tim cô. Cô bặm chặt môi, cô không kìm nén nổi những rung động trào dâng nơi sâu thẳm cõi lòng, cô khẽ cúi người xuống, miệng gần kề môi anh, do dự hồi lâu nhưng rồi vẫn quyết định hôn lên đôi môi là hơi ấm, là sự mềm mại mà dường như cô đã quen thuộc, Tư Ngôn nhoẻn miệng cười, người cô áp sát lên người anh, như muốn mùi hương trên cơ thể của anh quyện hòa lên cơ thể của chính biết Kỳ Dục đã tỉnh dậy từ lúc nào, anh nheo nheo hai mắt, đôi mắt còn ngái ngủ ấy không còn sắc bén như lúc tỉnh táo ban ngày, lúc này chỉ có đôi môi đang cảm nhận sự mềm mại kia mới có thể biết kẻ đang hôn trộm anh là ai, huống hồ chìa khóa nhà anh chỉ có người phụ nữ bất chấp tất cả kia là có, vậy nên anh quyết định để mặc cho cô hôn, đôi môi anh khẽ động đậy, để xem cô định tiếp tục thế nhiên Tư Ngôn đã nhận ra chút thay đổi đó, cô khe khẽnhẹ nhàng rời ra, mơ màng nhìn anh. Trong mắt cô, rõ ràng Kỳ Dục chưa tỉnh dậy, nhưng đôi môi anh lại đang hé mở. Bất chợt cô mỉm cười ranh mãnh, rồi lại cúi người xuống dùng lưỡi lướt nhẹ lên hai khóe môi anh, từ cái khe nho nhỏ giữa hai khóe môi ấy, cô luồn lưỡi mình vào trong, lưỡi cô tìm đến lưỡi anh, cả hai chạm nhẹ vào Dục vốn định chọc đùa cô, nhưng ai ngờ động tác của cô khiến toàn thân anh nóng bừng, tất cả hỏa khí cũng như sức nóng được dồn đến một nơi, khiến anh bứt rdứt, chết tiệt, anh thầm mắng Ngôn đã tự mình nộp mạng tới, thì anh cũng chẳng cần tỏ ra đường hoàng mà từ chối. Mặc kệ cô có thể có phản ứng kinh sợ, nhưng anh nhanh tay vòng qua lưng cô, ôm cô lăn một vòng trên giường, vị trí của hai người đã đảo lại cho nhau, Tư Ngôn bị ghì chặt dưới thân thể anh, mặt cô thoáng ửng đỏ, hơi thở hổn hển khe áo sơ mi đang mặc trên người Tư Ngôn rất mỏng, cô có thể nhận thấy hơi ấm nóng bỏng từ bàn tay đang áp vào sau lưng, một cảm giác căng thẳng đến khó thở ùa tới bao phủ khắp thân thể, bất giác cô dgiẩu môi, lầm bầm “Đồ lừa đảo, lại còn giả vờ ngủ cơ à.”.Trán Kỳ Dục chạm vào trán cô lay nhẹ, hai người có thể nghe rõ hơi thở của nhau, nóng bỏng đến mức đủ để thiêu rdụi mọi thứ xung quanh., “Thế ai là người hôn trộm anh trước?” Mặt Tưừ Ngôn càng thêm ửng đỏ, cô mím môi không nói thêm lời Dục chăm chăm nhìn Tư Ngôn đang nằm bên dưới mình, lúc này anh mới có cảm giác thực sự đang ôm cô, cảm giác đó lan rộng khắp lồng ngực, khiến anh bất giác mỉm cười. Nỗi nhớ thương suốt hơn nửa tháng qua đã hóa thành nỗi tương tư hiện lên trên khuôn mặt, sâu sắc mà rõ nắm lấy tay cô, tay anh khẽ vuốt ve bàn tay xinh đẹp ấy, rồi anh đưa lên cạnh đầu môi, hôn nhẹ từng ngón một, ánh mắt anh không rdời khỏi mắt đối phương. Anh khẽ giọng hỏi một cách mơ hồ “Có nhớ anh không?”.Tư Ngôn thấy phần giữa các ngón tay bỗng tê tê bởi những cái hôn ấy, toàn thân cô cũng dường như tê dại, bất giác cô co người lại, mặt ửng đỏ và giọng cô cũng thỏ thẻ “Nhớ, rất nhớ.”.“Thật không?” Kỳ Dục hỏi, rồi tiện đà anh kéo tay cô về phía ngực mình, cơ thể hạ thấp xuống, anh nhẹ nhàng hôn cô, bắt đầu từ vùng trán, rồi dần hôn xuống phía lông mày, mắt, khóe mắt, má, mũi, khóe môi, cằm….. Bất kỳ chỗ nào cũng được bao phủ bởi những chiếc nụ hôn dữ dội đầy sung mãn ấy, khiến Tư Ngôn có cảm giác tất cả những gì thuộc về cô đều có thể thuộc về anh. Cái ham muốn độc chiếm đó khiến cô thấy xúc động nơi lồng ngực, bất giác cô nâng người lên ôm lấy anh, nói “Kỳ Dục, em thực sự nhớ anh vô cùng.”.Và những gì còn lại sau đó cả hai đều không kiểm soát nổi. Từ cái ôm của Tư Ngôn, Kỳ Dục cảm nhận rõ cái vòng ngực mềm mại kia đang áp sát vào cơ thể mình, khiến ngực anh như thắt lại, bàn tay anh lần vào bên trong qua nơi góc áo, rồi từ từ từ từ từng ngón tay anh vuốt ve trên làn da mềm mại căng mịn của cô. Cô không thuộc tuýp người gầy giơ xương, thân hình vẫn có chút da chút thịt, mà cái cảm giác da thịt đó càng gây kích thích cho đôi tay anh, thậm chí anh không hề nghĩ rằng mình sẽ buông tay ra khỏi đó. Cuối cùng anh chạm tới viền áo ngực, thấy cô nhíu mày nhìn xuống, anh mỉm cười, rồi đẩy chiếc áo ngực lên phía trên, bàn tay anh mở rộng chùm lên toàn bộ cái vùng tròn trịa của cô. Sự tiếp xúc mềm mại ấy khiến anh khẽ thốt lên một tiếng, rồi anh cúi xuống hôn cô say áo đơn từ từ được lột ra, tiếp đến chiếc áo ngực hững hờ kia cũng rời khỏi cơ thể cô. Khi toàn bộ nửa người trên giờ đây đã không còn chút gì che đậy, Tư Ngôn chợt thoáng ngượng ngùng, cô đưa tay ôm che lấy đôi gò bồng đào, không dám nhìn người đàn ông đang tháo bỏ bộ đồ ngủ trên người trước mặt này Kỳ Dục đã đứng thẳng người, bởi ngay từ đầu anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ, một khi đã cởi ra là “vườn không nhà trống”. Nhận thấy ánh mắt né tránh của Tư Ngôn, anh khẽ cúi đầu cười, xong anh khom người tháo bỏ chiếc quần vẫn đang mặc còn lại trên người của cùng khi hai cơ thể lõa lồ thực sự đối diện với nhau, Tư Ngôn khẽ e thẹn co hai chân khép lại với nhau nhằm che chắn cái vùng kín đáo nhất của mình. Lần đầu tiên của cô được thực hiện trong lúc đầu óc cô đang mê muội rối loạn, cô chẳng còn nhớ được gì ở cái lần chung đụng ấy. Nhưng lần này cô tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo hơn, nét ửng đỏ e thẹn lan tỏa đến mọi ngóc ngách của cơ Dục cúi sát người hơn nữa, người anh nhẹ nhàng phủ lên cơ thể cô, trong cái giây phút hai làn da tiếp sát tới nhau ấy, cả hai bất giác cùng thốt lên tiếng thở sung sướng mãn nguyện, rồi họ đưa tay ôm chặt lấy đối trên giường, Kỳ Dục luôn tỏ ra là một người đàn ông lịch sự nho nhã, anh làm tất cả vì Tư Ngôn, đến khi thấy rằng cô thực sự có thể đón nhận mình, anh mới để mình đi vào bên trong cơ thể cô. Cuối cùng cả hai cơ thể đã nhập vào làm một, hai bên đều không nỡ từ bỏ khoảnh khắc ấy, họ để yên một lúc thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn là Kỳ Dục thiếu nhẫn nại, anh bắt đầu chuyển động từ chậm nhẹ rồi đến nhanh, nhanh dần và mãnh liệt. Anh nhìn chiếc cổ trắng muốt của cô đang rướn lên, nghe tiếng rên rời rạc thốt ra từ miệng cô, yết hầu anh căng lên, động tác vùng eo trở nên dữ dội hơn, trong từng động tác đều như muốn chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cô, để từ đó cô sẽ không bao giờ rời xa anh dung túng, triền miên sâu sắc kia đã kết thúc, nhưng Kỳ Dục vẫn chưa muốn từ bỏ cơ thể mềm ấm của cô, hai người vẫn ở trong nhau, anh chỉ ôm lấy cô lật người lại, để cơ thể cô bên nằm trên cơ thể Tư Ngôn đã mềm nhũn, cô nghiêng đầu áp mặt lên ngực anh, nghe nhịp tim anh đập loạn xạ từng nhịp từng nhịp, bất giác trên miệng nở nụ cười mãn Dục cảm nhận được cái rung rung nơi vùng ngực, anh đưa tay nhẹ nhàng, chầm chậm vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô., “Kỳ Dục, em xin lỗi.” Tư Ngôn khẽ nói., “Sau này em sẽ không tùy tiện xử lý mọi chuyện nữa. Em rất nhớ anh, em cứ tưởng anh giận em nên mới không liên lạc với em gì cả.”“Anh bận quá.” Kỳ Dục giải thích., “Chỉ vì quá nhiều việc, anh đã tắt máy, hơn nữa anh cũng chuẩn bị đổi số mới rồi.”“Anh vẫn còn giận em sao?”Tay Kỳ Dục từ từ di chuyển xuống chiếc lưng trần của cô, rồi tay anh lướt nhẹ xuống phía dưới thuận theo sống lưng cô, các ngón tay anh y như tấm vải mềm mại, bất giác làm cơ thể cô run rẩy. Kỳ Dục đưa mắt xuống nhìn cô “Em thử nói xem.”.“Không còn giận nữa, đúng không?” Tư Ngôn cười khanh khách., “Em biết là anh không nỡ giận em mà.”“Có kẻ tự nộp mạng đến nhà anh thay cho lễ vật tạ lỗi, thì làm sao anh có thể giận được nữa chứ?” Chẳng mấy khi Kỳ Dục có được một câu trêu chọc dành cho anh nói vậy, khuôn mặt Tư Ngôn lại càng thêm đỏ ửng, cô khẽ đấm vào vùng ngực săn chắc của anh, nói” “Nói linh tinh.”. Bàn tay cô bị Kỳ Dục nắm lấy, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt vốn đã tỉnh táo của anh bỗng chùm lên một làn khí mơ hồ, thậm chí cô có thể nhận ra cái phần của anh vẫn đang bên trong cô lại trở nên nóng bỏng và cương Dục ranh mãnh rướn eo thúc cậu nhỏ của mình một cái, thấy thần sắc Tư Ngôn “rung” lên liền cười “Anh nói linh tinh cái gì nào?”.Tư Ngôn cắn môi, cố nén cái cảm giác tê dại đang lan tràn trên toàn cơ thể “Thì là linh tinh chứ sao.”. Giọng cô nũng nịu đến mức không thể nũng nịu hơn được Dục ôm lấy eo cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, rồi bất ngờ anh nhổm người hôn lên đôi mắt ấy. Lúc rời ra, anh cúi đầu ghé sát tai cô nói một câu “Sau này đừng làm anh phải lo lắng nữa nhé.”. Nói xong vùng eo anh hoạt động mạnh hơn, Tư Ngôn lim drim mắt không nói thêm được lời nào, cô chỉ có thể bặm chặt môi để cố ngăn lại những tiếng rên xiết sắp buột ra khỏi miệng, những tiếng rên ấy lúc trầm lúc bổng theo động tác của thời khắc mãnh liệt nhất, Tư Ngôn như nhìn thấy một vầng sáng trắng xuất hiện trước mắt mình, chói lóa mà ấm áp. Cô cố gắng với tay chạm vào nó thì phát hiện ra rằng mình đã bị bao trùm bởi chính vầng sáng ấy, ấm áp mà hạnh phúc.
nếu anh chưa lấy vợ em chưa lấy chồng